Thế Nhân

CẢM

CẢM


Tôi quen em nơi phương trời xa lạ
Bỡ ngỡ nhìn qua khoảng trống gọi tên
Trời thu chiều trống vắng nhớ cố hương
Nơi quê người lạc bước kẻ tha hương
Em đưa tôi trở về với đất mẹ
Qua câu hò diệu lý khúc dân ca
Lòng chạnh buồn khoé mắt châu sa
Ngày xưa nhớ lại mẹ dặn hò
Câu ca dao mộc mạc quê nhà
Vội sống lại qua làn hơi em ví
Xa vạn dặm bỗng gần thân thiết nhất
Khúc trầm buồn em phổ nhạc thành thơ
Ru bao lòng chung lại một lòng
Kéo lại thời gian phũ phàng ngày tháng
Em đến đây sứ giả vòng tay lớn
Người nối người họat cảnh rất nên thơ
Tôi và em chưa từng gặp bao giờ
Nay thân quá tưởng chừng quen lắm
Tôi vô tư cho mình là thi sĩ
Chuyển tình đời qua những khúc em ca
Giọng em hò sao mà da diết quá
Cuối câu rồi âm vang vọng xa xa
Như thầm nhắc mỗi người con xa xứ
Đất mẹ nằm trong huyết mạch Lạc Long
Tôi ao ước mình là ngọn gió
Thổi lời em bay mãi cao cao
Tôi ao ước mình là đũa phép
Hóa lời em còn mãi ngàn sau

Được bạn: ATT đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CẢM"